Trên bữa tiệc sinh nhật lần thứ 28 của Lục Đình Thâm, có kẻ tặng anh ta một người phụ nữ ngay trước mặt tôi.
Tôi không còn giữ dáng vẻ dịu dàng thường ngày nữa, khua tay ném vỡ ly rượu, làm náo loạn cả bữa tiệc.
Sau đó tôi một mình thu dọn hành lý, rời khỏi nhà họ Lục.
Tất cả mọi người đều nói, một người không có chỗ dựa như tôi sẽ chẳng thể kiên cường quá ba ngày, cuối cùng cũng sẽ lặng lẽ quay về.
Lục Đình Thâm cũng chẳng mấy bận tâm: “Một đứa trẻ mồ côi, rời khỏi nhà họ Lục thì cô ta còn có thể đi đâu?”
Nhưng hết ba ngày rồi lại ba ngày trôi qua, đến mức có người còn nghi ngờ rằng tôi đã chết ở bên ngoài.
Lúc này Lục Đình Thâm mới lần đầu tiên gọi điện cho tôi.
Chỉ là số điện thoại ấy đã không còn tồn tại.
Sau đó nữa, tại một triển lãm tranh của họa sĩ danh tiếng, một bức tranh vẽ góc nghiêng gương mặt ai đó khiến Lục Đình Thâm thất thần.
Anh ta sẵn sàng bỏ ra một số tiền khổng lồ để mua lại bức tranh.
Tống Văn Cảnh mỉm cười áy náy: “Đây là bức tranh tôi hài lòng nhất khi vẽ tặng vợ mình. Xin lỗi, không thể nhượng lại.”
1
Bữa tiệc sinh nhật lần thứ 28 của Lục Đình Thâm.
Tôi diện bộ lễ phục lộng lẫy nhất, khoác tay anh ta cùng bước vào sảnh tiệc.
Vừa xuống bậc thang, Lục Đình Thâm đã buông tay tôi ra, để mặc tôi đứng lại giữa nơi đông người.
Mọi ánh mắt đều dõi theo anh ta.
Còn tôi lại bị quên lãng trong một góc tối.
Khách khứa lần lượt tiến lên tặng quà cho anh ta.
Lục Đình Thâm hờ hững gật đầu ra hiệu cho quản gia nhận lấy.
Mãi đến khi có người mang đến một cô gái xinh đẹp, tất cả ánh mắt trong phòng lại đổ dồn về phía tôi.
Có người thương hại, có người chờ xem trò vui, cũng có người cười cợt.
Những năm qua, tôi đã quá quen thuộc với những ánh mắt này.
Khuôn mặt Lục Đình Thâm vốn dửng dưng nay bỗng thoáng sững lại.
Người con gái kia có nét quá giống với mối tình đầu đã khuất của anh ta.
“Ngay trước mặt bà Lục mà tặng tôi một người phụ nữ, gan mấy người cũng lớn đấy.”
Lục Đình Thâm cười nhạt, giọng điệu mang theo chút trêu chọc.
Người tặng quà vội vã lấy lòng: “Bà Lục vốn rộng lượng, chắc chắn sẽ không để tâm đâu.”
Không phải tôi không để tâm mà là họ đã chắc chắn rằng tôi không dám để tâm.
Một đứa trẻ mồ côi lớn lên trong nhà họ Lục, làm sao dám nói “không” với vị gia chủ tương lai của nơi này?
Lục Đình Thâm xoay chiếc nhẫn cưới trên tay, ý cười dần hiện lên trong mắt: “Nếu bà Lục đã không phản đối, vậy thì mang cô ta xuống…”
Lời còn chưa dứt, tôi đã sải bước đến bên anh ta.
Nhìn gương mặt cô gái kia.
Người tặng quà thật biết cách chiều lòng anh ta, cố ý chọn người có ngoại hình giống hệt người cũ.
Đột nhiên, tôi thấy mệt mỏi.
Có lẽ tôi không thể tiếp tục nghe lời bà nội mà duy trì cái danh phận bà Lục này nữa.
Tôi nhẹ nhàng đẩy tháp rượu champagne phía sau.
Những ly pha lê chạm vào nhau rồi đổ sập xuống.
Mảnh thủy tinh vỡ vụn, rượu vang vương vãi khắp nơi khiến cả bữa tiệc rơi vào hỗn loạn.
Có người hốt hoảng kêu lên: “Bà Lục điên rồi sao?!”
2
Tôi đã phá hỏng bữa tiệc sinh nhật của Lục Đình Thâm.
Nhưng anh ta chẳng hề bận tâm.
Quản gia đã sắp xếp cho khách khứa rời đi, đống hỗn độn trong sảnh cũng có người dọn dẹp.
Người phụ nữ kia vẫn ở lại rồi đứng lặng lẽ bên cạnh Lục Đình Thâm.
Thậm chí ngay cả tính cách cô ta cũng giống hệt mối tình đầu đã mất của anh ta.
Đặt tôi và cô ta cạnh nhau, quả thật trông tôi không khác gì một kẻ điên.
Lục Đình Thâm cầm tay người phụ nữ ấy, lướt nhẹ đầu ngón tay lên từng đốt tay cô ta, giọng nói thờ ơ vang lên: “Sao lại tức giận đến mức này?”
“Nếu em không muốn nhìn thấy cô ấy, tôi sẽ sắp xếp cho cô ấy ở bên ngoài.”
“Em yên tâm, tôi đã thề với bà nội sẽ không bao giờ động đến vị trí của bà Lục.”
Người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng dịu dàng lên tiếng: “Bà Lục, chị cần gì phải giận dỗi chứ? Một người đàn ông như Lục tổng sao có thể chỉ có duy nhất một người phụ nữ?”
“Tôi chỉ là ngưỡng mộ anh ấy thôi, sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của chị đâu.”
Tôi tháo chiếc nhẫn trên tay.
Đặt xuống bàn trước mặt Lục Đình Thâm.
Anh ta khẽ nhướn mày.
“Nhẫn trả lại anh.”
Lục Đình Thâm cầm nhẫn lên, búng nhẹ một cái.
Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh vẽ thành một đường sáng trong không trung rồi rơi trở lại lòng bàn tay anh ta.
Sau đó anh ta hờ hững ném nó về phía người phụ nữ đứng sau lưng mình.
“Cho cô đấy. Mấy trăm vạn mà bà Lục nói không cần là không cần.”
Nói xong, anh ta đứng dậy, cười lạnh rồi ra lệnh cho quản gia:
“Tìm vài giáo viên dạy lại phép tắc cho phu nhân. Sau này, tôi không muốn thấy cô ta hành xử kém cỏi như vậy nữa.”
Bước đi vài bước, anh ta lại ngoái đầu nhìn tôi.
Cởi chiếc nhẫn trên tay mình, quăng xuống đất.
Chiếc nhẫn lăn vài vòng trên sàn rồi dừng lại ngay dưới chân tôi.
“Nếu đã không cần nhẫn, vậy thì vứt hết đi.”
3
Lục Đình Thâm rời đi cùng đoàn người của anh ta.
Tiếng động cơ xe gầm rú vang vọng giữa màn đêm tĩnh mịch.
Quản gia thở dài đứng bên cạnh: “Phu nhân, hà tất phải chọc giận tiên sinh như vậy? Cô biết rõ cậu ấy vẫn còn oán trách cô mà.”
Tôi cúi xuống, nhặt chiếc nhẫn dưới chân lên rồi quẳng thẳng vào thùng rác.
“Chú Trần, chú cứ làm việc của mình đi, đừng để tâm đến tôi.”
Quản gia lại thở dài rồi cũng rời đi.
Tôi lặng lẽ lên lầu cởi bộ lễ phục tinh xảo, thay vào một chiếc áo thun trắng.
Kéo hành lý ra, gom hết những bộ quần áo thuộc về tôi trong tủ xếp gọn vào vali.
Những cặp vợ chồng khác, khi có mâu thuẫn ít nhất vẫn phải cân nhắc đến thỏa thuận ly hôn.
Nhưng giữa tôi và Lục Đình Thâm, mối quan hệ hời hợt đến mức chỉ ràng buộc bởi một cặp nhẫn cưới.
Không ai ngờ rằng, đám cưới thế kỷ từng làm chấn động cả thành phố năm đó, cô dâu và chú rể thậm chí còn không có giấy đăng ký kết hôn.
Lời anh ta nói trong hôn lễ ngày ấy, tôi vẫn còn nhớ rõ.
“Sổ hộ khẩu của tôi, chỉ có thể có duy nhất một cái tên—Vãn Vãn.
“Thẩm Hinh Nghiên, lẽ ra em không nên gả cho tôi.”
Nhưng biết làm sao đây?
Tôi vẫn cứ gả cho anh ta.
Gả cho người mà tôi đã thầm thương suốt bảy năm thanh xuân.
Tôi từng nghĩ, chỉ cần cố gắng thì một ngày nào đó có thể chạm đến trái tim anh ta.
Nhưng rốt cuộc tôi chỉ trở thành một bà Lục hữu danh vô thực trong mắt tất cả mọi người.
Kéo vali ra khỏi cửa, biệt thự chìm trong yên lặng.
Giống hệt như đêm mưa năm ấy khi bà nội đưa tôi về nhà họ Lục.
Cậu thiếu niên mười ba tuổi đứng trên cầu thang, ánh mắt lạnh nhạt nhìn tôi.
Thế nhưng cuối cùng lại lặng lẽ quay người đi vào bếp.
Bưng ra một ly sữa ấm đặt xuống trước mặt tôi.
4
Tôi đặt vé máy bay.
Chuyến bay kéo dài sáu tiếng, sau đó tôi lại ngồi xe ba tiếng nữa, trở về một thị trấn nhỏ hẻo lánh ở phương Nam.
Người ta thường nói khi già đi, ai cũng mong muốn được trở về quê hương.
Nhưng thực ra nếu một người không có nhà để về cũng sẽ đặc biệt nhớ nhung nơi chốn cũ.
Dù rằng ở đó chẳng còn một người thân nào.
Tôi thuê một căn nhà nhỏ trong thị trấn.
Giọng nói quê hương vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Khi rời đi tôi vẫn còn quá nhỏ, sau này lại luôn sống ở Bắc Thành.
Tôi thậm chí đã quên cách nói chuyện bằng ngôn ngữ nơi này.
May mắn là hàng xóm bên cạnh cũng là người từ nơi khác đến, chỉ là anh ấy đến sớm hơn tôi.
Hôm đó khi đi chợ mua thức ăn, tôi không hiểu được tiếng địa phương của bà chủ quầy rau, anh ấy đã giúp tôi giải vây.
Hôm sau, tôi làm một đĩa bánh ngô nướng để cảm ơn anh vì sự giúp đỡ ngày hôm trước.
Lúc này mới biết anh ấy là một họa sĩ đến đây để tìm cảm hứng sáng tác.
Trông anh như vừa mới tốt nghiệp đại học, trên người tràn đầy hơi thở thanh xuân và nhiệt huyết.
Rời xa con người và những câu chuyện cũ ở Bắc Thành,
Giữa một môi trường bình dị như thế này, tôi mới chợt nhận ra.
Tôi cũng chỉ mới 25 tuổi.
Vậy mà vì sống trong nhà họ Lục, phải duy trì dáng vẻ đoan trang của bà Lục.
Tôi đã luôn cảm thấy mình già cỗi và khô khan.